Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

10:16 chiều – 22/10/2024

Tuấn cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Hắn ngã văng về phía trước lăn mấy vòng mồm cà xuống mặt đường, đi luôn cả cặp môi dày, chảy máu be bét trên mặt. khủy tay cũng bị kéo lê, làm cho lớp da bị bào mòn dần trơ cả xương trắng. Chiếc xe cũng đổ nằm xuống văng đi đập vào thành cầu chỗ gần con Ngọc bể tan cả đầu xe.

 

Sau một lúc Tuấn Choáng váng lồm cồm bò dậy, mắt hoa lên, cơ thể đau rát loạng choạng chạy đến chỗ con Ngọc, đỡ nó dậy. Con Ngọc ôm bụng quần quại kêu đau, máu không ngừng chảy ra thành dòng xuống mặt đường. Tuấn vội rút điện thoại gọi về nhà, sau khi gọi xong cho ông Thanh,hắn tắt máy ngồi chờ đợi, trong lòng sốt ruột chờ đợi, đôi mắt láo liêng nhìn quanh tìm xem có xe nào đi qua không hòng xin giúp đỡ.

 

Một cơn gió mạnh thổi đến, làm hàng cây bên đường lao xao lắc lư theo chiều gió. Một cái bóng trắng xuất hiện cách chỗ Tuấn không xa, trong bóng tối Tuấn không nhìn rõ gương mặt ấy, chỉ thấy mái tóc bù xù che kín gương mặt. Chiếc váy…….. khi nhìn đến chiếc váy Tuấn giật mình đánh thót một cái.Chiếc váy ấy giống hệt với chiếc váy mà Loan đã mặc, chiếc váy cưới trắng.

 

AAAAAAAAAAAAAAA

 

Tuấn tay chân run lẩy bẩy nheo mắt nhìn lại xem mình có nhìn nhầm hay không, cái bóng trắng ấy vẫn đứng sừng sững bên kia nhìn về bên này. Tuấn tự trấn an mình rằng ấy chỉ là ảo giác do cú ngã lúc nãy, hoặc là ai đấy không ngủ được đi lên đây hóng mát. Con Ngọc bất giác cũng run lên, nó ngồi dậy nhìn về bên cái bóng trắng nói với Tuấn.

 

–Anh Tuấn anh có thấy gì không?

 

Tuấn ngạc nhiên.

 

–Em cũng thấy hả?

 

Con ngọc run rẩy gật đầu, hai đứa nó nhìn nhau, rồi quay sang nhìn về hướng cái bóng trắng bên ấy. Nhưng bây giờ lại không thấy cái bóng trắng ấy đâu nữa. Tuấn vộ vàng đứng dậy chạy về bên ấy xem người khi nãy ấy đâu, đánh mắt nhìn khắp nơi không thấy ở đâu cả. Tuấn lẩm bẩm.

 

–Kỳ lạ đâu rồi, rõ ràng mới đứng đây không lý nào chạy nhanh thế được,từ đây xuống chân cầu phải mấy trăm mét,đâu lẽ nào chạy nhanh đến thế. Chả nhẽ nhảy xuống dưới.

 

Tuấn ngó qua lan can cầu nhìn xuống bên dưới nhưng cũng không thấy gì. Tuấn đi về chỗ Con Ngọc cái mồm sưng vếu đang chảy máu cũng cố lẩm bẩm nói với con Ngọc.

 

–Lạ nhỉ không thấy đâu cả!!

 

Tuấn vừa quay sang nhìn con Ngọc thì hắn khựng lại, khi thấy con Ngọc đang cố lết cái thân mình đầy máu về phía sau, đôi mắt mở trừng, miệng ú ớ không lên lời, nó không ngừng lắc đầu bò lùi về sau.

 

Tuấn thấy thế vội tập tễnh chạy lại,bởi chân hắn ban nãy bị đập mạnh xuống đường cũng đang rớm máu. Đỡ lấy vai con Ngọc, Tuấn hỏi dồn.

 

–Em làm sao đấy, cố gắng đợi thêm một tí sắp có người đến đón rồi, chắc đau hả?

 

Con Ngọc lắp bắp không thành tiếng. Trước mắt nó bây giờ là thân ảnh mờ ảo của Loan, cô đang dùng ánh mắt căm hận nhìn nó. Đôi mắt đỏ ngầu đang chảy ra hai dòng huyết lệ, lăn dài trên gương mặt trắng như bôi vôi, còn hằn thêm cả gân xanh trên má. Đôi môi Loan tím bầm, còn nghe thấy cả tiếng răng nghiến vào nhau ken két. Bên dưới bụng một lỗ thủng lớn khiến cho thịt nát, lòng ruột lòi cả ra bên ngoài, nhểu máu xuống chiếc váy trắng đỏ lòm lòm.

 

Con Ngọc bấu chặt lấy vai Tuấn, miệng mấp máy mãi mới thành lời.

 

–Có…..CÓ……Có ma…..Con Loan……Con Loan….anh Tuấn ơi.

 

Tuấn đưa ánh mắt theo tay con Ngọc chỉ, nhưng chẳng thấy gì cả. Bấy giờ oan hồn Loan mới cất tiếng nói, cái tiếng ghê rợn xen lẫn cả sự căm hận,âm vang xoáy sâu vào tai con Ngọc.

 

–Mày…..Mày cướp chồng tao. Hôm nay tao cho mày phải chết theo tao con khốn ạ.

 

Con Ngọc nghe thế tay chân run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra trên trán. Nó run rẩy cầu xin, vì nó biết nó đang phải đối mặt với thứ gì.

 

–Chị Loan tôi….Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Tôi không ngờ chị lại tự tủ mà.

 

Nói đoạn con Ngọc vùng ra khỏi tay Tuấn, quỳ xuống lậy như tế sao.

 

–Chị tha cho tôi, tôi không biết là chị dại dột vậy mà. Bây giờ.. Bây giờ tôi trả chồng lại cho chị đây. Tại tôi chót dại nên có thai, tôi thấy chồng chị ngu ngơ nên tôi chỉ định tìm cho con mình ngôi nhà đầy đủ cha mẹ thôi. Tôi thật sự không cố ý mà…!!!

 

Tuấn không hiểu con Ngọc bị làm sao, nhưng nghe những lời con Ngọc nói anh sững người trong giây lát, rồi vồ đến tóm lấy hai vai con Ngọc lắc mạnh.

 

–Cô nói cái gì??? cô nói lại cho tôi nghe xem nào… Có thật như những gì cô vừa nói không.. HẢ????

 

Con Ngọc đẩy Tuấn ra, cả hai đều ngã lùi về sau.

 

–Phải!! ai bảo mày ngu thì chết. Chứ không phải mày lấy tao cũng chỉ vì được nhập tịch bên ấy nhanh hơn thôi à? Cả tao và mày đều vì lợi ích của mình không đúng hay sao.

 

Bốp một tiếng chát chúa vang lên. Tuấn tát cho con Ngọc một cái làm nó ngã vật ra đất.

 

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00