Chương 6
–Cơ hội chỉ có một , anh đi đi , em không sao đâu , em sẽ đợi anh về mà .Chỉ cần anh không quên em , em lúc nào cũng ở đây đợi anh về .
Tuấn trong lòng cảm thấy ấm áp , trước kia anh yêu mấy cô cùng tuổi hoặc ít hơn , họ chỉ biết đòi hỏi lợi ích về mình . Còn Loan hoàn toàn khác , tuy cô hơn tuổi Tuấn nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ già dặn hơn , hiểu đời hơn , hay chỉ đạo Tuấn , cô lúc nào cũng lắng nghe thấu hiểu những gì Tuấn nghĩ ,và tế nhị trong cư sử . Làm cho Tuấn cảm thấy may mắn khi có Loan bên cạnh anh nói .
–Mình cưới nhau đi .
–Cái gì anh đùa à ?
Tuấn trả lời chắc chắn .
–Anh không đùa , mình cưới nhau đi . Như thế anh đi mới yên tâm , mà em cũng có danh có phận . Mai hai đứa mình về quê nói chuyện với cha , mẹ anh. rồi về quê em nói chuyện với bà ngoại em luôn . Công Ty họ cho anh 3 ngày suy nghĩ , ba ngày này em với anh về thưa chuyện, còn 1 tháng nữa mới bay anh nghĩ là kịp .
Loan nước mắt chảy dài , bay đi trong gió , đôi tay siết chặt vòng eo của Tuấn hơn , cô ngả đầu vào vai Tuấn, rơi những giọt lệ hạnh phúc .khi biết mình đã tìm được bến đỗ cho đời mình . Tuấn tay lại cầm lấy đôi tay Loan như ngày đầu hai người họ bắt đầu yêu nhau , đi trên con đường vẫn tấp nập người qua, kẻ lại như mọi ngày .
Hôm sau Tuấn và Loan thu xếp về nhà loan trước . Nhà Loan và Tuấn cùng quê cách nhau 2 giờ đi xe , mặc dù chưa gặp bà ngoại Loan , kể cả nói chuyện Tuấn cũng chưa bao giờ . Thế nhưng bà ngoại Loan vừa gặp Tuấn đã như thân thiết , bà còn vui mừng hơn khi hai đứa nói đến chuyện kết hôn . Bao nhiêu lâu nay Loan chỉ lo lao vào kiếm tiền lo báo hiếu cho bà , bao lần bà thúc dục nhưng Loan đều lờ đi , lúc nào cũng chỉ lo cho cái thân già ở nhà ,đến bản thân mình cũng chẳng thèm để ý đến, bà già rồi có mỗi cô cháu gái , hơn ai hết bà mong cô tìm được hạnh phúc riêng của mình để bà yên tâm nhắm mắt xuôi tay.
Ở nhà Loan đến quá chiều , cả hai lại xin phép sang bên nhà Tuấn . Tuấn có đôi lần cũng kể với mẹ , nhưng mẹ anh chỉ ậm ừ không quan tâm lắm .Loan cũng chưa bao giờ được gặp bà , trong lòng lo lắng , hồi hộp thở dài liên tục . Tuấn nghe được , hiểu cảm giác của Loan lúc này , cũng giống như anh hồi hộp khi chuẩn bị vào gặp bà ngoại Loan vậy ,anh an ủi .
–Yên tâm , mẹ anh hiền lắm , lần trước anh có nói với bà rồi , bà quan tâm hỏi anh về em nhiều lắm , không phải sợ . Có anh đây rồi !
Loan nghe Tuấn an ủi cũng vơi đi phần nào lỗi sợ trong lòng ,nhưng cái rào cản mẹ chồng nàng dâu thì khó mà vượt qua được. Về đến nhà Tuấn cũng 3 giờ chiều , ông bà Thanh Hiền biết con về cứ ra ngóng vào trông từ sáng đến giờ . Nhất là bà Hiền , biết con trai mang cái con bé hơn tuổi về xin cưới bà khó chịu lắm . Đã vậy Tuấn còn nói Loan không cha không mẹ , lại còn không có học vấn làm sao mà xứng với con trai tài giỏi của bà . Thành ra bà cứ đi ra đi vào, chờ trông xem mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao mà con bà si mê nó thế .
Đợi mãi thì cũng nghe tiếng xe từ ngoài đường lộ rẽ vào ngõ nhà , bà Hiền hồi hộp đi ra . Xe dừng lại Tuấn nhìn thấy bố mẹ vui vẻ chào hỏi , Loan cũng rụt rè xuống xe lễ phép chào , thế nhưng lại nhận được sự ghẻ lạnh của bà Hiền , bà không để ý gì đến cô , chỉ chăm chăm vào nói chuyện rồi lôi đứa con trai cưng vào nhà . Loan xấu hổ không biết làm gì , đứng yên tần ngần tại chỗ mặt cúi gằm xuống đất , tay vê vê cái vạt áo. Ông Thanh thấy thế vội bảo .
–Đi vào nhà đi cháu , đừng ngại cứ xem nhau như người nhà .
Bà Hiền nghe thấy chồng bảo thế , bà khó chịu cố ý nói lớn .
–Ông đá cái dẻ bên cạnh cho nó lau chân ,không lại bẩn hết nhà tôi mới lau .
Loan nghe xong sống mũi cay cay muốn khóc thân thể cô run lên từng hồi , Tuấn đang sách đồ vào nhà , nghe mẹ nói vậy vội chạy ra .
–Con quên giới thiệu với bố mẹ , đây là Loan , là người yêu con , chuyến này chúng con về đây là xin cưới .
Ông Thanh nghe thế cũng mỉm cười nhìn Loan , ông nhận định Loan cũng là một người ngoan ngoãn qua gương mặt phúc hậu , hiền lành ,ăn mặc giản dị đúng chất thôn quê . Ông chỉ sợ thằng con ông ở trên ấy mà lấy phải cái con nào người thành phố , không biết lo cho gia đình thì khổ .Bà Hiền nghe con nói thì khó chịu , bà liếc xéo con đoạn nói .