Tuấn nghe xong chỉ cười buồn không biết nói gì , cậu chỉ vâng dạ rồi lầm lũi quay đi . Dần già cậu cũng lại giam mình trong nhà ọp ẹp chẳng thèm để ý ,giúp đỡ gì đến ruộng vườn của ông Thanh , bà Hiền . Ông bà biết con buồn cũng không nói gì , chỉ động viên con cố gắng lên, mình có tài chỉ là cơ hội của mình chưa tới mà thôi . Tuấn ở nhà đến hai tháng trời , chợt cậu nhận ra bố mẹ mình đã già đi nhiều lắm , trên mặt xuất hiện nếp nhăn nhằng nhịt, đen sạn khô ráp , mái tóc đã chuyển sang màu hoa râm tự bao giờ , đôi mắt hay nheo lại để nhìn một vật nào đấy . Lúc này cậu mới nhận ra mình vô dụng đến nhường nào , bao nhiêu năm bố mẹ gồng gánh , nhịn ăn nhịn mặc để lo cho tương lai cậu . Mong sao sau này cậu sẽ thành tài, thế nhưng đến cả tô bún Tuấn cũng chưa bao giờ dùng tiền của mình làm ra mua cho cha mẹ . Các bạn học đều đi làm kiếm tiền đóng học , duy chỉ có Tuấn nhàn nhã an lo lại nằm , đến giời thì lên lớp với suy nghĩ trong đầu “ sau này ra trường làm sau “.
Tuấn thở dài não nuột , ngồi bên khung cửa sổ nhìn bóng cha còng rạp ,lom khom cắt từng mớ rau mai đem đi bán đổi lấy vài đồng bạc lẻ để lo cho mình khiến cậu cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Tối hôm ấy trong bữa cơm tối Tuấn ngập ngừng nói với cha mẹ.
–Chắc mai con lại lên thành phố ,đi xin việc gì làm tạm chứ ở nhà chờ đợi các công ty gọi không phải là cách . Con xin làm lao đọng phổ thông cho dễ , làm chống cháy nếu mấy chỗ con xin họ gọi thì con lại sang bên ấy .
Ông Thanh thở dài đôi mắt mờ đục nhìn xa xăm vào màn đêm u tối, tâm sự trùng trùng. Ông bao năm vất vả chỉ mong con một ngày thành danh về nhà , để ông nở mày ,nở mặt với họ hàng , làng xóm . Thế nhưng bây giờ nó bảo đi làm công ty như mấy đứa học hết cấp hai rồi nghỉ , khác nào công sức ông đổ sông đổ biển ,chẳng khác gì mấy đứa ít học quanh năm chỉ quanh quẩn trong làng xóm , không qua nổ lũy tre già .
–Cứ ở nhà khi nào nó gọi thì đi , Tao nuôi mày bao năm còn được , bây giờ thêm vài năm nữa có sao.
Bà Hiền ngồi bên cạch nghe thế như hiểu lòng con ,bà nói .
–Thôi để cho con nó đi làm cho đỡ buồn , làm cho khây khỏa chứ ở nhà cũng buồn . Lên đấy tìm cơ hội rồi xin vào đúng ngành nghề sau.
Tuấn nghe mẹ nói đôi mắt cũng cay cay , cậu hiểu được tâm tư của cha , muộn phiền của mẹ. Bao năm ăn học tiêu tốn không ít tiền của , để bây giờ chỉ là một thằng công nhân quèn như bao đứa bạn đang học bỏ dở giữa chừng, cậu thở dài não nuột, nhưng biết làm sao được đời nó đúng là không như mơ . Hôm sau Tuấn lại khăn gói quả mướp lên đường , lên ấy cậu xin vào một công ty sản xuất giày da làm việc bán thời gian . Khi Bắt đầu vào làm việc, cậu mới biết cuộc đời này nó không phải màu hồng như các thầy cô vẫn nói, rằng là khi có đã con chữ trong đầu thì công việc của các bạn mới nhẹ nhàng , lương cao.
Tuấn chỉ quen ăn xong rồi học thế nên tay chân vụng về , chậm chạm lóng ngóng. Thường xuyên bị thằng tổ trưởng bằng tuổi quát nạt , có hôm nó đứng từ đầu chuyền cách cả trăm mét hét tên Tuấn , thúc giục nhanh tay khi hàng ùn đầy chỗ cậu , mỗi lần như thế Tuấn xấu hổ lắm đôi lần cũng muốn nghỉ quách đi cho xong ,bởi nó bằng tuổi Tuấn lại học hết cấp ba đã nghỉ , vậy mà nó lại làm tổ trưởng , còn Tuấn bằng cấp đàng hoàng lại phải làm thằng công nhân quèn. Nhưng cậu nghĩ lại nghỉ rồi đi đâu , đi xin chỗ khác chắc gì đã khá hơn . Cậu cắn răng chịu đựng ngày này qua ngày khác , dặn lòng phải cố gắng cho cha mẹ bớt khổ . Cùng chuyền ngồi gần chỗ Tuấn có một chị hơn Tuấn hai tuổi , chị hiền lành nhanh nhẹn lắm, da ngăm đen , hai má hóp lại gầy gò xanh xao . Trông chị ốm yếu thế thôi, nhưng sức làm việc của chị phải gấp hai người khác , chị thường xuyên giúp Tuấn mỗi khi hàng ùn , rồi an ủi mỗi khi Tuấn bị tổ trưởng quát mắng .Chẳng mấy hai chị em đã thân nhau , lại ngồi kế bên thành ra ngày nào cũng rôm rả cả một góc chuyền làm việc . Chị Loan năm nay hai năm tuổi rồi nhưng vẫn chưa có lấy một mối tình vắt vai, Tuấn có vài lần hỏi thì chị nói .
–Chắc tại chị vừa xấu , vừa nghèo thành ra không ai thích cả .
Tuấn nghe vậy cũng thương chị lắm , nhưng thôi cũng kệ , biết làm thế nào. Đời mà nó muôn hình muôn vẻ lắm. Loan Và Tuấn ngày càng thân nhau đi đâu cũng dính lấy nhau như đôi sam , làm ai cũng tưởng hai người đang yêu nhau , buông lời chọc ghẹo .