Cháu cám ơn bà, nhưng cháu chẳng còn gì cả, cháu không muốn tồn tại trên đời nãy nữa.
Nói xong cô trèo lên lan can cầu, bà Hoài hét lên, lao đến ôm lấy cô gái vật xuống đường. cơ thể cô gái lúc này lạnh lắm, như thể cô đã ngồi ở đây rất lâu rồi.
– Không được chết, chết là ngu. Cô phải sống, sống cho thật tốt, phải để cho chúng hối hận, phải tìm được tình yêu đích thực đời mình, phải sống thật tốt đến cuối đời với con đàn cháu đống, chứ không phải chết vì cái thằng không ra gì đấy.
Cô gái ấy muốn gỡ tay bà Hoài ra mà lao tới cầu nhảy xuống, cô nói trong nước mắt. giọng cô từ nãy đến giờ nghe đáng sợ có lẽ là do cô đã khóc quá nhiều, giọng khàn đặc như người sắp hết hơi.
– Nhưng cháu còn gì đâu, cái gì cũng mất, giờ sống còn nghĩa lý gì đâu chứ hu..hu…hu
Bà Hoài cứ thế ôm chặt lấy cô ấy không buông, chờ cho cô bình tĩnh lại một chút mới hỏi chuyện, thấy cô gái môi thâm tím, mặt trắng xanh, người lại gầy như ma đói thì kéo cô về nhà mình. Đợi cho đến chiều ngày hôm sau, đợi cho cô tỉnh dậy sau giấc ngủ dài bà mới hỏi chuyện. cô gái nói mình tên là Loan, và câu chuyện của cô nó như một vở kịch lỗi vậy…
Quay trở lại nguồn cơn của sự việc, đã kể thì phải kể từ đầu.
Tuấn như bao cậu thanh niên mới học ra trường khác ,mang bao nhiêu hoài bão lớn lao trong lòng , với một viễn tưởng khi ra trường sẽ tìm một công việc mình yêu thích , sáng đi làm ,tối đi chơi cuối tháng nhận tiền. Sau ba năm theo học đại học , tự tin cầm tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi trên tay , ngẩng mặt lên nhìn trời mang một nụ cười hãnh diện với đời .
Nhà Tuấn ở quê , bố mẹ cũng chỉ là nông dân bình thường, như bao hộ dân khác trong vùng. Nhưng ông bà quyết cho Tuấn ăn học để không phải vất vả tay chân, làm việc nặng nhọc mà tiền thì chẳng có là bao, ngày ngày ra ruộng trồng rau , bán mặt cho đất , bán lưng cho trời . Tuấn không phụ sự kỳ vọng của bố mẹ đặt vào cậu quý tử duy nhất trong nhà , cậu học hành chăm chỉ giỏi giang , năm nào cũng là học sinh khá giỏi trong trường , nhiều lúc còn được thầy cô đề cử đại diện lên huyện tranh tài cùng các trường khác.
Cũng vài lần cậu dành được giải thưởng danh dự , làm thầy cô và bố mẹ nở mày , nở mặt lắm . Ông bà Thanh Hiền thấy cậu con trai duy nhất của mình giỏi giang thì hãnh diện lắm , đi đâu cũng khoe với làng xóm , láng giềng như một cái hơn với đời. Ông bà lại ra sức làm lụng , kiếm tiền bồi đắp cho tương lại , trụ cột trong nhà, hòng sau này nó sẽ tìm được công việc tốt kiếm được nhiều tiền báo hiếu hai thân già . Tuấn ngoài việc học ra thì chẳng biết làm gì cả , cậu ngày ngày vùi mình vào đống sách vở ,đến lỗi trên mắt mang một cặp kính dày cộm nhưng vẫn ham học cái này , xem cái kia để có thêm nhiều kiến thức.
Sự vất vả của ông bà Thanh , Hiền cuối cùng cũng được đền đáp . Tuấn học xong cấp ba thi đậu vào một trường đại học lớn trên sài Gòn , là người duy nhất trong xóm thi đậu . Ông Thanh vui lắm , ông làm hẳn chục mâm cỗ to mời bà con chòm xóm đến chung vui , ăn mừng cho con mình tương lai rộng mở . Tuấn theo học chuyên ngành công nghệ thông Tin ,5 năm theo học Tuấn lúc nào cũng là học sinh ưu tú , nhận được bao nhiêu lời khen từ thầy cô, bạn bè mang một vẻ hào nhoáng trên người rằng sau này tiền đồ rộng mở . Thế nhưng sự thật nó lại phũ phàng hơn cả người yêu giở mặt khi bóp hết tiền .
Cầm tấm bằng trên tay và hồ sơ xin việc , cậu tràn đầy tự tin và năng lượng bước chân vào các công ty lớn nổi tiếng , với chế độ cộng mức lương mà sinh viên ,thậm chí cả những người bình thường đều mơ ước đến. Đôi chân cậu bước vào hùng hồn bao nhiêu , bước ra nặng nhọc bấy nhiêu, bởi cái cậu nhận được chỉ là cái lắc đầu , và những câu từ chối tế nhị.
–À …cậu cứ để hồ sơ lại khi nào có công việc phù hợp chúng tôi sẽ liên lạc lại sau.
Tuấn biết cơ hội họ gọi cho mình giường như là không có . Cái họ cần kinh nghiệm thực tiễn chứ không phải là lý thuyết xuông, còn thực hành thì như gà mờ . Tuấn đôi chân cứ chậm dần , chậm dần bước đi thất thểu trên con phố tấp nập người qua kẻ lại vội vã bon chen . Tốt nghiệp được ba tháng mà vẫn chưa xin được công việc nào ,cậu chán nản giam mình trong căn phòng trọ chật hẹp , vùi mình trong các trò trơi ảo, giết thời gian . Đến lúc không còn tiền để mua mì gói Tuấn mới tặc lưỡi , thu dọn đồ về quê , chờ đợi tìm cơ hội sau .
Về quê với vẻ thư sinh , thanh lịch của phố thị . Tuấn như là tâm điểm của làng xóm ,đi đến đâu cũng nhận được câu chào hỏi , thăm nom của mấy bà hàng xóm lắm chuyện .
–Ấy á thế Tuấn về chơi đấy hả cháu , học xong rồi nhỉ , tìm được việc chưa . Học giỏi thế chắc lương cao lắm nhỉ , con nhà bác nó không học hành đàng hoàng tháng được có chục triệu chán lắm .