Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

12:07 sáng – 19/08/2024

EM MỚI LÀ CÔ DÂU.

Trời bên ngoài vẫn còn tối mờ sương , bà Hoài đã lục tục chui ra khỏi mùng tiến xuống bếp vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân . Bà trở ra sỏ đôi giày thể thao vào chân , tiến ra đường . Đánh mắt nhìn quanh trời vẫn còn tối lắm , ngoài đường chưa một bóng người qua lại , bà nhíu mày , móc cái điện thoại trong túi ra xem . Đồng hồ hiện mới 4 giờ sáng .

Bà Hoài chán nản thở dài miệng lẩm bẩm .

–Sao hôm nay mình dậy sớm thế nhỉ , rõ ràng chuông báo thức kêu rồi mà sao mới 4 giờ sáng . hay hôm qua mình cài sai nhỉ ?

Bà Hoài tặc lưỡi thở dài xem lại phần cài đặt , quả thật bà cài nhầm sớm hơn một tiếng . bà nghĩ “thôi thì lỡ ra đến đây rồi , đằng nào vào cũng không ngủ được , thôi thì đi xong về dọn nhà sớm rồi đi chợ cho nó thoải mái , không bị vội vàng .” Bà Hoài bao nhiêu lâu nay vẫn có thói quen tập thể dục buổi sáng , Bà thường đi bộ từ nhà băng qua cây cầu vượt bắc ngang qua đường cao tốc rồi vòng về . Bà siêng năng lắm chỉ hôm nào mưa bão thì bà mới chịu ở nhà . bà nghe người ta nói đi tập như thế này vừa khỏe , vừa gầy bớt đi . Thế nên bà cố gắng đi tập thể dục buổi sáng lắm , hòng mong sao cái thân hình béo tốt của bà thon gọn đi phần nào .

Bà Hoài đưa bước chân nhanh nhẹn tiến về phía trước , hướng cây cầu vượt quen thuộc cách nhà bà tầm một cây số , vừa đi bà vừa vung tay ra chiều chuyên nghiệp lắm . lúc đi qua đoạn giữa cầu , nơi có ánh đèn vàng chiếu xuống mặt đường thì bỗng nhiên cái đèn trên cao chớp tắt liên tục , sau vài lần như thế nó tắt hẳn tất cả chìm vào trong màm đêm u tối . Chiếc đèn gần nhất cách bà dễ cũng phải cả trăm mét , nên quanh bà bây giờ chỉ một màu đen mù mịt . Bà hoài có chút giật mình , sau đó bà lầm ầm chửi .

–mẹ mày hỏng lúc nào không hỏng , hỏng đúng lúc tao đi qua làm hết cả hồn .

Sau phút giây giật mình , bà bước đi tiếp thì một cơn gió nhẹ thổi qua , cơn gió mang theo làn hơi lạnh mặc dù đang là mùa hè , mới khi nãy còn oi bức . Bà Hoài hơi nổi chút gai ốc nghĩ chắc cầu trên cao nên gió mát thổi qua , bà lại tiếp tục đi trước , đến điểm đích mà bà vạch ra cho mình mỗi khi đi tập . Chân bà vừa bước được một bước chợt bà nghe có tiếng hát nỉ non của một cô gái . Tiếng hát trong trẻo nghe ai oán sầu thảm vô cùng .

Bà Hoài đánh mắt tìm kiếm xem giờ này ai đã lên đây hát , hay là có ai cũng đi thể dục như bà . Bà quay lại phía sau nhìn nhưng ngoài màn đêm u tối ra thì không có gì cả , bà toan quay lại tiếp tục thì bà giật mình đánh thót một cái , tim bà đập lên rầm rầm . Trước mắt bà giờ đây có một cô gái , mặc một chiếc váy trắng như váy cưới , tóc dài ngang lưng đang ngồi dưới đất ôm mặt khóc , lưng xoay về phía bà . Bà Hoài hồ nghi nhìn lại , nghe tiếng khóc thút thít như xa như gần lạnh lẽo , u ám . Bà Hoài tay chân cứng đờ nhìn người con gái ấy một lúc , thấy cô ấy không có phản ứng gì chỉ ngồi đấy khóc , à nghĩ chắc cô có chuyện gì buồn nên đánh bạo đi đến gần hỏi cô gái .

–Cô ơi ! Sao giờ này lại ngồi đây khóc , có chuyện gì thì bình tĩnh , từ từ giải quyết . Đừng nghĩ quẩn nhé , cuộc đời còn dài , còn nhiều cái tươi đẹp lắm .

Cô gái nghe thấy bà nói thì tiếng khóc bé dần , tiếp sau là tiếng nói trầm bổng âm vang vọng từ đâu về .

–Cháu buồn quá cô ơi , chồng cháu đi lấy vợ rồi cô ạ .

Bà Hoài nghe tiếng nói ấy mà nổi tầng tầng , lớp lớp da gà sau đó là tức giận . Bà thương cảm cho cô gái khi nghe thấy chồng cô nói chồng cô đi lấy vợ , bà thở dài đồng cảm bởi chính bà cũng bị chồng bỏ đi theo con nhân tình chân dài đến nách , bà an ủi .

–Không sao đâu cô gái ạ , tôi cũng giống cô mà, không có lũ đàn ông bội bạc ấy cuộc sống của tôi còn tốt hơn . Huống chi cô còn trẻ lo gì không tìm được người tốt hơn cái thằng khốn nạm kia . Thôi đi về đừng ngồi đây nữa , ngồi đây ma nó bắt bây giờ , mấy hôm trước cũng có con bé bị chồng bỏ ra đây nhảy xuống kia tự tử đấy . Không việc gì phải khổ thế mình chết rồi nó vẫn sống vui vẻ có ân hận tí nào đâu.

Cô gái gái nghe bà Hoài nói thế dần đứng dậy , từ từ xoay người miệng nói .

— cô yên tâm chúng nó không sống được hạnh phúc đâu .

Sau câu nói của bà , cô gái đó đứng dậy, trên người cô vẫn mặc bộ váy trắng, nhìn kỹ lại, chính xác nó là bộ váy cô dâu. Người con gái đó nói.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00