Tự nhiên tiếng gà kêu khiến anh giật mình. Tiếng gà này nghe lạ quá! Nó không giống tiếng kêu bình thường của một con gà, mà giống như tiếng khóc của một đứa trẻ con. Không thể nào như thế được, có lẽ do anh ù tai nên nghe nhầm thôi. Lần này, anh cố gắng tập trung lắng nghe. Vẫn là tiếng trẻ con khóc. Không sai đó chắc chắn là tiếng trẻ con. Đứa trẻ đó có lẽ là con của vợ chồng Dương.
Tò mò ngoài đó đang có chuyện gì, mà con của họ lại khóc lớn như vậy. Anh ghé mắt nhìn qua tấm liếc, anh thấy hai vợ chồng Dương không phải làm gà, mà là đang cắt tiết một đứa trẻ con.
Sợ hãi anh ngã bệt xuống đất. Nhưng khi chấn tĩnh lại, anh vội vàng bỏ chạy, vứt luôn chiếc xe đạp ở đấy. Do vội vã, anh quệt vào nó khiến nó đổ ập xuống đất tạo thành tiếng “Rầm” lớn. Tiếng xe đổ khiến anh giật mình, càng cắm cổ chạy nhanh hơn.
Nghe tiếng động ngoài sân, Dương vội vã chạy lên xem, thấy trong nhà không có ai. Anh ta vội bước ra ngoài sân nơi chiếc xe đổ, thì thấy anh đang cắm cổ chạy. Hắn gọi với theo:
– Miền! Anh chạy đi đâu đấy?
Không thấy anh trả lời, hắn chợt hiểu ra, vội vã đuổi theo. Nghe thấy tiếng chân đuổi theo ở phía sau, Vũ càng trở nên lo lắng. Anh cắm cổ chạy trối chết. Nhưng anh chạy thế nào, cũng không nhanh bằng hắn. Chẳng mấy chốc Dương đã đuổi kịp anh. Hắn tóm lấy cổ áo anh, rít lên bằng cái giọng khiến anh sởn da gà:
– Ai cho phép mày bỏ đi? Vợ chồng tao đã cất công xuống bếp làm thịt gà cho mày ăn. Mày không ăn, cũng không nói một lời đã bỏ đi là sao?
– Thả tao ra! Lũ giết người!
Vũ giãy dụa thế nào, cũng không thể nào thoát cánh tay cứng cáp. Chẳng hiểu sao hắn lại khỏe đến như thế, một người từng học võ như anh, cũng không tài nào thắng được. Rất nhanh anh bị hắn khống chế. Hắn lôi sềnh sệch anh vào nhà dễ dàng như lôi một khúc gỗ. Hắn trói chặt anh vào chiếc ghế, đối diện là bàn.
Lúc này, trên bàn đã bày biện rất nhiều món ăn thơm nức mũi. Nếu không biết món ăn ấy được làm từ nguyên liệu gì, thì có lẽ anh đã chảy nước dãi vì thèm thuồng. Nhưng biết những món ăn ấy, được chế biến từ cái gì, anh chỉ muốn nôn hết những thứ ở trong ruột ra vì ghê tởm.
Nhìn chiếc bàn Vũ khẽ rùng mình, trong lòng thầm nghĩ; “Tại sao trên đời này, lại có thể có những kẻ có thể ăn thịt đồng loại như thế này.” Bất giác anh nghĩ đến bản thân mình, bây giờ đã bị hắn bắt trói. Có khi nào, anh sẽ là người tiếp theo, trở thành món ăn ở trên bàn kia không?
Đúng lúc này. mụ vợ của Dương khệ nệ bưng một cái khay để lên bàn. Trên khay là một cái đầu trẻ con đã được luộc chín còn đang bốc khói nghi ngút. Cài đầu mở trừng trừng, giương đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào anh. Lần này anh đã thật sự hoảng loạn. Cố gắng giãy dụa mong có thể thoát ra khỏi cái ghế và chạy đi. Dương thầy anh giãy dụa để thoát ra, gã cười lớn hỏi:
– Mày muốn ăn rồi hả? Để tao đút cho mày ăn nhé! Tất cả các món ở trên bàn này. Mày muốn ăn mòn nào, để tao đút cho?
– Thằng điên! Ai thèm ăn thứ ghê tởm này. Chúng mày thả tao ra!
Dương không trả lời anh, hắn đưa mắt nhìn một lượt các món ăn. Hắn chú ý đến chiếc đầu. Hắn nở nụ cười nham hiểm, hỏi Vũ
– Hay mày ăn thịt luộc này nhé?
Nói rồi, hắn lấy tay xé một miếng thịt ở mặt đứa trẻ, đưa lên miệng anh. Nhìn hành động của hắn, Vũ bắt đầu hoảng loạn. Anh cố gắng né tránh không để miếng thịt đó vào miệng.
Không đút được thịt vào miệng anh. Hắn khẽ cau mày, gằn giọng nói:
– Mày muốn phản kháng hả? Để xem mày phản kháng thế nào?
Nói đoạn hắn bóp chặt miệng anh, cánh tay cứng như gọng kìm của gã siết chặt vào hàm anh, khiến anh đau đớn phải mở miệng ra. Một lần nữa hắn ta đưa miếng thịt, nhét vào miệng anh. Vũ giãy đạp để phản kháng. Anh đạp trúng người gã, khiến miếng thịt lại một lần nữa không đút được vào miệng anh. Chân còn lại của anh, cũng vô tình đạp trúng bàn thức ăn. Chiếc bàn trao đảo suýt chút nữa thì đổ. Thức ăn trên đó theo quán tính rơi hết xuống đất. Thức văng tung tóe trên sàn nhà.
Nhìn đống thức ăn vung vãi trên nền đất. Hắn tức giận gầm lên:
– Thằng khốn này! Mày dám làm hỏng đồ ăn của tao. Vậy thì mày sẽ là thức ăn của tao.
Nói rồi hắn lôi Vũ cùng chiếc ghế ra sân sau, lấy dao bầu ra mài. tiếng lưỡi dao gại vào đá xoèn xoẹt nghe đến rợn người. Lúc này, mụ vợ hắn cũng lật đật chạy vào bếp để nhóm lửa.
Khi dao mài xong hắn đứng lên tiến về phía Vũ. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hung tợn. Nhìn con dao từ từ tiến lại gần. Vũ cảm thấy cái chết đang đến gần. Anh vô cùng sợ hãi bởi cái chết đã đến gần kề. Hơi lạnh của con dao phát ra khiến anh rùng mình. Không biết anh là người thứ bao nhiêu chết dưới lưỡi dao ấy. Biết không thể thoát khỏi cái chết, nên anh nhắm mắt đón chờ cái chết đang đến với mình.
Bỗng nhiên một bàn tay vỗ vào vai anh. Cùng một giọng nói hiền từ quen thuộc vang lên: