Nhìn đống thức ăn vung vãi trên nền đất. Hắn tức giận gào lên:
– Mày dám làm hỏng đồ ăn của tao. Vậy thì mày sẽ là thức ăn của tao.
Nói rồi hắn lôi Vũ cùng chiếc ghế ra sân sau. Hắn lấy dao ra mài. tiếng lưỡi dao ngại vào đá xoèn xoẹt nghe đến rợn người. Còn mụ vợ gã cũng lật đật chạy vào bếp để nhóm lửa.
Khi dao mài xong hắn đứng lên tiến về phía Vũ. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hung tợn. Nhìn con dao từ từ tiến lại gần. Anh cảm thấy cái chết đang từ từ đến gần. Anh vô cùng sợ hãi bởi cái chết đã đến gần kề. Hơi lạnh của con dao phát ra khiến anh rùng mình. Không biết anh là người thứ bao nhiêu chết dưới lưỡi dao ấy. Vũ nhắm mắt đón chờ cái chết đang đến với mình.
Bỗng nhiên một bàn tay vỗ vào vai anh. Cùng một giọng nói hiền từ quen thuộc vang lên:
– Này anh làm sao thế?
Mở mắt ra, khung cảnh đáng sợ kia đã biến mất. Một gương mặt phóng đại đang nhìn mình. Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng giờ đây nó không còn còn hung ác nữa mà là vẻ hiền hậu chất phác của một người nông dân. Anh ta nhắc lại câu hỏi:
– Anh làm sao thế?
Vũ đưa tay lên dụi mắt, anh không rõ đây là thực hay mơ nữa. Bản thân anh cảm thấy mọi thứ quá mông lung chẳng rõ ràng. Kẻ đứng trước mắt anh là một con người, bằng xương bằng thịt, có độ ấm và còn có bóng nữa. Điều đó chứng tỏ anh ta không phải là ma quỷ. Nhưng tại sao, ở nơi này Vũ lại có cảm giác đó, cảm giác quanh đây toàn ma quỷ rình rập.
Bất giác, sống lưng anh lạnh buốt. Anh không muốn ở nơi này một giây phút nào nữa. Muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng trước hết, anh phải có lý do để từ chối đã. Anh anh mỉm cười nói với Dương:
– Tôi không sao tự dưng cảm thấy có chút mệt mỏi.
– Vậy thì anh mau vào nhà tôi nghỉ ngơi đi. Tôi bảo bà nhà tôi nấu cơm mời anh.
Vũ Mỉm cười từ chối khéo:
– Không cần đâu ạ. Tôi chợt nhớ ra sáng sớm ngày mai xã có cuộc họp chi bộ. Hơn nữa ở đây cũng khá gần nhà tôi rồi. Ước chừng chỉ còn một đoạn nữa, là tới nhà tôi rồi.
Người đàn ông có chút ngạc nhiên kêu lên:
– Sao lại một chút. Tôi ở đây rất lâu rồi. Tính ra cả chục cây số cũng đâu có cái nhà nào ngoại trừ nhà tôi đâu. Anh cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Chứ không lẽ đi bộ về nhà sao?
– Thôi anh cứ để tôi về, mai không về kịp lại bị kỷ luật.
– Vậy à? Vậy tôi không giữ anh nữa. Anh đi đường cẩn thận nhé.
Thế là Vũ từ biệt Dương để về nhà. Rời khỏi nhà Dương, anh thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng từ giờ đến lúc về không có chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng trời đâu có chiều lòng người. Đi được một lúc, anh có cảm giác như có ai đó đi đằng sau mình. Đi được mấy bước anh lại ngoái lại nhìn, phía sau chẳng có bất cứ thứ gì. Trong lòng có chút bất an, anh cố gắng rảo bước. Từ đằng sau vang lên tiếng bước chân. Vũ nghĩ tới cảnh tượng Dương đuổi theo mình bắt về ăn thịt, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Lòng thầm than; “Thế là hết!”
Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh dừng lại, ngoái nhìn về phía sau. Lạ thật đấy! Chẳng có ai cả. Vậy tiếng bước chân đó từ đâu vọng tới? Có lẽ nào chỉ là do anh tưởng tượng ra. Tự mỉa mai bản thân, đúng là thần hồn nát thần tính. Lần quay lại khiến anh chết sững trước mắt anh là một bà cụ làn da nhăn nheo, gầy chỉ còn da bọc xương. Nhìn bà ta đâu có khác gì là một xác chết biết đi. Bà ta không một tiếng động, đến gần anh từ lúc nào không hay.
Vũ lo lắng, cảnh giác lùi lại. Người đàn bà vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng bước ngang qua. Vũ nhìn theo bước đi của bà ta. Không thấy có chuyện gì xảy ra. Anh thở phào nhẹ nhõm, quay lưng dắt xe bước tiếp. Nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác, bà ta đang nhìn mình bằng cái nhìn vô cùng quái đản. Chiếc đầu của bà ta đã xoay một cách kỳ dị. Vốn dĩ gương mặt ở đằng trước, bây giờ đã nó đã nằm ở sau lưng. Miệng bà ta nhếch lên một một nụ cười quái đản.
Bất giác Vũ nhớ ra, Dương từng nói; Cả chục cây số cũng không có cái nhà nào ngoại trừ nhà của Dương. Vậy người đàn bà này từ đâu chui ta? Anh sợ hãi quay đầu lại nhìn. Con đường vắng tanh vắng ngắt. Không có lấy một bóng người. Anh gặp ma thật rồi! Lần này, anh không thể bình tĩnh hơn được nữa, Quẳng cả xe đạp chạy thục mạng. Bên tai vang lên tiếng cười của một phụ nữ, cô ta vừa cười vừa nói:
– Chạy nhanh lên! Chạy nhanh nữa lên!
Xung quanh bắt đầu có thêm những tiếng cười khác. Càng lúc càng nhiều, có cả tiếng cười của đàn ông, đàn bà và cả trẻ con. Chúng như quấn lấy anh xoáy sâu vào trong đầu. Vũ lấy tay bịt tai lại những vẫn nghe rõ mồn một tiếng cười của chúng.
Trong bóng đêm, bắt đầu xuất hiện những cái bóng trắng, chập chờn trong không gian lúc ẩn lúc hiện, đâu đó có cả tiếng chó tru lên từng hồi. những ngọn lửa ma trơi lơ lửng trong không khí. Lúc này Vũ đã không còn sức để mà chạy nữa. Chưa bao giờ anh trải nghiệm cảm giác sợ hãi đến như vậy. Mấy lần anh bị vấp ngã đập mạnh xuống đất. Chỗ da bị rách cũng bắt đầu rướm máu. Cơn đau làm anh tỉnh táo đôi chút. Anh chợt nhớ ra, mình đã từng là một người lính.