Lần thứ nhất vào một ngày mùa hạ, năm anh lên bốn, đó cũng là một ngày mất điện, cả xóm rủ nhau ra hợp tác xã ngồi nói chuyện phiếm, còn bọn trẻ con thì rủ nhau chơi đủ mọi trò. Lúc thì chơi ô ăn quan, lúc thì bịt mắt bắt dê… Chơi chán mấy tró kia, cả đám rủ nhau chơi trốn tìm. Sau khi oẳn tù tì, tìm người nhắm mắt. Vũ là người thua cuộc nên là người đầu tiên đi tìm, cậu úp mặt vào tường bắt đầu đếm:
– Năm,… Mười,.. Mười lăm,… hai mươi,… Ai chưa xong mở mắt đi tìm.
Vũ tìm khắp lượt chẳng thấy bóng dáng đứa nào. Lòng cậu bé thầm nghĩ; “Quái lạ! Bọn này hôm nay trốn kĩ thế không biết, tìm mãi chẳng thấy đứa nào. Không lẽ mình phải thả gà sao? Không được, mình phải bắt bằng được chúng nó.”
Đảo mắt nhìn quanh, cậu thấy có bóng trắng lấp ló dưới gốc cây xoan già ở cạnh cái kho của hợp tác xã. Lòng cậu vui như mở cờ, quả này cậu không phải đi tìm nữa rồi, tha hồ mà trốn. Nghĩ tới đây, Vũ chạy nhanh đến hô lớn:
– Bắt được rồi nhé!
Chợt cậu khựng lại, đó là một đứa nhóc lạ hoắc lạ huơ. Vũ chống tay lên hông, cau mày hỏi:
– Mày là ai? Mày núp ở đây làm gì? Định ăn cắp hả?
Đứa bé ấy sợ hãi rụt rè nói:
– Mình… Mình không có ăn cắp. Mình thấy các bạn chơi vui quá, nên chỉ muốn được chơi chung với các bạn thôi.
-Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
– Được rồi, mày đợi ở đây, tao tìm được bọn kia, tao cho mày chơi chung.
Đứa bé kia gật đầu nói nhỏ:
– Bạn có muốn mình chỉ chỗ bọn họ cho không?
– Có chứ. Chỉ cho tao đi rồi tao cho mày chơi chung!
– Hứa nhé!
Vì muốn biết đám bạn trốn ở đâu Vũ nhắm mắt hứa đại.
– Ừ, tao hứa.
Đứa trẻ thì thầm vào tai Vũ điều gì đó, nhìn Vũ có vẻ đắc ý lắm. Cậu đi đến những chỗ đứa bé ấy chỉ điểm, quả nhiên đám bạn đang trốn ở đó. Sau khi tìm được mấy đứa bạn, cả nhóm tụ lại để chuẩn bị tìm người tiếp theo đi tìm thì Vũ cắt ngang:
– Mọi người đây là… – Vũ chợt nhớ ra mình chưa hỏi tên đứa bé kia. Cậu quay sang hỏi: – Mày tên gì đấy?
– Tao tên Vũ.
Nghe thấy tên của đứa bé giống tên mình, Vũ ngạc nhiên thốt lên:
– Ý tên mày giống tên tao vậy!
Đám bạn thấy Vũ nói chuyện một mình, có đứa tò mò hỏi:
– Này Vũ! Mày nói chuyện với ai đấy.
– Tao nói với đứa này này. nó cũng tên Vũ đấy.
Nói rồi cậu chỉ vào đứa trẻ đang đứng cạnh nói. Cả đám nhìn chỗ trống nơi Vũ chỉ, rồi nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc.
– Mày có bị làm sao không đấy? Chỗ đó làm gì có ai ngoài mày.
Vũ đang định cãi lại bọn nó, thì đúng lúc ấy xóm cậu có điện, người lớn bèn gọi gọi bọn trẻ về nhà. Vũ nhìn đứa trẻ đó nói:
– Xin lỗi nha mình phải về rồi. Để hôm khác chúng mình sẽ cho bạn chơi chung.
Đưa trẻ tức giận gương mặt biến đen, gương mặt biến dạng vô cùng đáng sợ. Nó gào lên:
– Mày lừa tao. Tao ghét chúng mày.
Vũ sợ hãi hét lên rồi bỏ chạy. Thấy con chạy như ma đuổi, ông Thái tức bố của Vũ hỏi?
– Chuyện gì vậy con?
Mặt Vũ tái mét, nép vào người bố, chỉ về phía đứa trẻ đứng, miệng lắp bắp nói:
– Ma… Ma… Ma…
Ông Thái nhìn về phía con trai chỉ, ông chẳng thấy bất cứ gì ngoài một bóng cây. Ông bế Vũ lên, vỗ về nói với cậu:
– Chắc con hoa mắt nhìn nhầm thôi. Làm có cái gì ngoài đó.
– Nhưng rõ ràng nó đang đứng đó mà.
– Là con tưởng tượng ra thôi làm gì có ai.
– Có mà nó đáng sợ lắm!
– Không phải đâu con. Chắn con chơi mệt nên hoa mắt đó. Về thôi khuya rồi.
Nói đoạn bố bế Vũ về nhà không để cậu nói thêm điều gì nữa. Nhưng cậu vẫn hậm hực vì bố không tin mình. Rõ ràng cậu vẫn nhìn thấy nó ở đó mà. Tại sao ông lại không thấy nó. Cậu nhìn bố vẻ mặt đầy ấm ức, muốn nói lại thôi. Mặc dù rất sợ, nhưng cậu lén liếc lại nhìn nơi đó, xem nó đi theo mình không. Nhưng đứa trẻ ấy đã biến mất như chưa từng tồn tại. Sau ngày đó Vũ cũng không còn dám đến gần nơi đó nữa. Cậu cũng không còn nhìn thấy đứa trẻ ấy nữa. Cậu cũng bắt đầu tin những lời bố nói và cũng quên đi lần gặp gỡ kì dị này.
Nhưng một chuyện năm lớp 8 đã khiến Vũ thực sự tin trên đời này có ma.
Hôm đó, là một ngày trăng tròn, và rất sáng. Dưới ánh trăng có thể nhìn rõ mọi vật. Vũ đi học thêm buổi tối ở làng làng bên về.
Khi cậu đi qua bụi tre giao giữa làng của cậu và làng bên, bỗng nhiên Có một cành tre đang đứng thẳng, tự nhiên ríu tận xuống đường như có người cầm ngọn kéo xuống. Cứ nghĩ đám bạn đang trêu mình, Vũ chạy đến gần nhìn xem là ai đang giở trò. Nhưng ở đó chẳng hề có ai. Nhìn cái tư thế cong kỳ dị của cây tre. Vũ khẽ rùng mình nghĩ đến cái thứ mà không ai muốn nhắc đến vào ban đêm, đang trêu mình.
Sợ quá cậu vội chạy lối khác để về nhà. Đi được một quãng, cậu nghe thấy sau lưng có một tiếng thở nặng nhọc của ai đó. Nghĩ bụng đã có người đi cùng cho bớt sợ. Cậu cố ý đi chậm lại để đợi người đó. Nhưng chờ mãi chẳng thấy người ấy vượt lên.